Thanhhomay | Game mobile miễn phí | sms xếp hình kute | Phần mềm, ứng dụng, tiện ích cho điện thoại | Giải trí, đọc truyện, tin tức, hình nền, nhạc chuông - WapViNa.In
WAP GIẢI TRÍ TỔNG HỢP CHO TẤT CẢ AE.HÃY NHỚ WAPVINA.IN VÀ GIỚI THIỆU CHO BẠN BÈ NHÉ!!!
WapViNa.In
HomeBlogGame
Admin nhận đổi thẻ carot uy tín. Liên hệ 0969.907.420. Vs tất cả mệnh giá.
| Phong Vân | 7VNR
Sự Kiện Game Mới Nhất
Bookmark: #7JAR
> >

Bài Viết : Yêu nhầm chị hai..được nhầm em gái chap 339 - 340

Đăng Bởi:admin
Admin™

Chuyên Mục: Truyện Dài
View:

Yêu nhầm chị hai..được nhầm em gái chap 339 - 340

ứng dậy đi đến tủ lạnh mà đánh trốnglảng:

- Quên… quên pha thêm trà rồi, anh uống nhiều quá!
- Ơ hay… sáng giờ đã uống giọt nào đâu? – Tôi chưnghửng, tiếp tục cù nhây.
- Thì giờ em pha cho anh uống… ! – Nàng đưa tay lấychai trà lạnh còn nguyên ra, để rồi lại nhanh chóng cất trở lại vô tủ.

Đến đây thì tôi đã muốn phá ra cười lắm rồi, nhưngráng nhịn mà tủm tỉm nháy mắt:

- Sao? Cả mấy chai trong đó đều còn đầy nhóc mà!
- ……..! - Tiểu Mai lại đỏ mặt, tựa người vào tủ,những ngón tay cứ miết mãi vào bề mặt mica.

- ………!
- ……………!

Cố ý không nói gì trong một vài giây rồi tôi bấtthần gọi:

- Bé Mai!

Trên cả mong đợi, Tiểu Mai giật mình trả lời theophản xạ:

- Dạ ?

- Ngoan…. Ha ha ha ! - Chịu không nổi, tôi phá racười sằng sặc.

Biết mình bị tên con trai phía trước này giỡn nhây,Tiểu Mai nửa thẹn nửa giận, cô nàng với tay lấy hai miếng khăn bông giảm nhiệttrên bếp mà ném thật lực:

- Gì chứ, tôi với anh bằng tuổi mà !!!!!!!
- Ha ha, tự em nói nha, chịu “dạ” luôn mới ghê! –Tôi cười gập bụng, kịp né “ám khí” khăn bông vừa vèo đến trước mặt.
- Tranh thủ thì hay lắm! – Nàng lườm tôi.
- Hê, em giống chị hai anh cả năm rồi, hôm nay phảicho vùng lên một bữa chứ! – Tôi vẫn còn cười, rung cả vai vì khoái chí.

- Làm gì mà giống chị hai?
- Thì dữ quá mà, kèm bài vở, cấm đi chơi, giờ cấmthêm cả khô bò, ghê quá, sợ quá!
- Vậy mới trị được ông, ông à, muốn tốt cho ông hếtđó, chứ người khác tui không thèm quan tâm chi cho mệt!
- Đó, hồi mới quen hiền bao nhiêu, giờ bắt đầu ha…!

Trước giọng điệu “xỉa xói” của tôi, Tiểu Mai chẳnghề nao núng, nàng hừ nhạt đáp trả:

- Ừa vậy đó, giờ hối hận rồi à?
- Đâu có, anh phải chịu ăn tát mới được như bây giờ,ngu gì hối hận! – Tôi cười cười nhắc lại hôm tỏ tình kinh điển, đồng thời nhíchchân lên cho mèo Leo nhảy vụt qua.
- Người thì học võ, bị con gái tát nhẹ hều mà saokêu ca hoài vậy ta? – Tiểu Mai nghiêng mái đầu, nháy mắt trêu.
- Tát vỡ mồm ra còn bảo nhẹ! – Tôi sửng sốt, đồ rằngchính Tiểu Mai cũng không biết là hôm đó nàng tát tôi mạnh tay cỡ nào.

- Thôi đi đừng có….!

- Reeng…. Reeng!!!!

Trả lời nửa chừng thì bị tiếng chuông điện thoại cắtngang, Tiểu Mai có vẻ hơi phật ý, dù vậy nàng cũng bước đến nhấc máy lên:

- À…ừ… của anh nè! – Nàng nói rồi chìa ống nghe vềphía tôi.
- Ai ế? – Tôi thắc mắc.

- Trân! – Tiểu Mai nhún vai đáp gọn lỏn.

Thoáng phân vân rồi tôi cũng cầm máy:

- A nô!
- Về chưa? Ăn cơm nè! – Giọng Trân nghe qua điệnthoại không hiểu sao mà cực kì tươi tỉnh.
- Sắp, mà nay ăn sớm thế? – Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
- Thi xong rảnh nên em trổ tài bếp đó mà, phải đềnbù cho thầy vụ bò khô chứ, hí hí! – Con bé cười thích thú.
- Hừ, chưa xử vụ đó nhé, dám bán đứng cả anh! –Tôi vẫn còn tiêng tiếc vụ khô bò bị tịch thu trực tiếp có sự dính dáng củaTrân.

- Thôi về nhà nói sau, lẹ nha, rủ chị Mai qua luônnha!
- Ừm, giờ về nè!

Cúp máy xong tôi quay sang Tiểu Mai đề nghị:

- Qua nhà anh ăn cơm luôn nhé? Bữa nay nhỏ Trânnghe nói trổ tài nấu ăn gì đó!
- Thôi, anh cứ về đi! – Nào ngờ nàng lắc đầu từ chốingay lập tức.
- Sao thế? Qua cho vui, ở nhà một mình làm gì! –Tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn nàng, nãy giờ cứ chắc mẩm là rủ phát thì sẽ đicùng luôn chứ.
- Em còn dọn dẹp với thu xếp nhà cửa nữa! – TiểuMai trả lời.

- Thu xếp gì?
- Hè rồi, anh quên à?

Đến đây thì tôi ngớ người ra, sực nhớ rằng mùa hèđã đến, cũng tức là Tiểu Mai sẽ phải trở về Nhật để thăm gia đình trong kỳ nghỉdài 3 tháng này. Việc gì đến cũng đến, con gái xa gia đình thì phải có ngày vềthăm, không thể trách được. Nhưng sao nghĩ tới là tôi lại đâm ra… buồn hiu hắt,nghĩ tới cảnh không gặp Tiểu Mai trong một thời gian dài là tôi chịu hết xiết.

- Ừm… thế chừng nào em đi? – Tôi hỏi giọng rầu rầu,không thiết tha gì cho lắm, chỉ mong được hỏi tiếp câu sau.
- Chắc là… sau lễ tổng kết khoảng một hai ngày gìđó thôi! – Tiểu Mai cười gượng, nàng cũng đang cùng tâm trạng với tôi, không hẹnmà hai đứa cùng buồn.
- Rồi chừng nào về lại đây…? – Tôi lí nhí hỏi.
- Có lẽ… hết hè, gần nhập học! – Nàng đáp mà tránhnhìn vào tôi.

- Ừ……!
- ………….!

Tôi rất muốn bảo nàng về nhà chừng mười ngày nửatháng gì đó thôi, rồi hãy quay lại Phan Thiết. Nhưng tôi cũng biết rằng vậy thìmình quá ích kỷ rồi, Tiểu Mai còn có gia đình của nàng, dẫu sao ba mẹ nàng mớilà người quan trọng nhất, xa cách gần năm trời giờ mới gặp mặt thì so ra yêu cầunàng trở lại Việt Nam càng sớm càng tốt của tôi là chuyện không tưởng.

Nhận ra mình không thể làm gì khác hơn, tôi đànhthở hắt ra:

- Thì… bữa nay cứ qua nhà anh đi, rồi mai anh quadọn nhà phụ cũng được mà!
- Em thu xếp đồ đạc cá nhân thôi, khi nào đến phầndọn dẹp em sẽ nhờ anh! – Tiểu Mai mỉm cười.
- Ừm… cũng được!

Ít phút sau, tôi chầm chậm dắt xe ra khỏi nhà TiểuMai mà lòng tự ý thức được rằng kể từ lúc này đây, mình càng phải trân trọnghơn những giây phút được ở gần nàng hơn nữa. Vì sắp tới có lẽ sẽ là một khoảngthời gian khá là khó khăn của cả hai đứa.
Bạn Đang Xem Trang: 2
Tổng Số Trang: 4
Đến Trang :
Bài Viết Cùng Chuyên Mục
Game Ngẫu Nhiên
Liên Hệ - Hỗ Trợ
HOMEGAME
U-ON
C-
STAT
Automatic Backlinks, Free backlinks Mobile
Backlink miễn phí Free Auto Backlink Exchange Service Free Automatic Link
↓Nghiêm Cấm Click↓

Old school Swatch Watches